“Bạn đã bao giờ thấy mệt mỏi vì phải chuẩn bị đón một cái Tết thị thành? Khi nào thật rã rời, mời bạn về quê với tôi một chuyến, thử đi cấy trên những chân ruộng mùa đông và chờ Tết đến” - là lời mời gọi chân tình của tác giả Thái Hương Liên trong tập sách “Nhớ ơi là Tết”.
Theo những trang viết ngọt ngào và đôi khi day dứt của Thái Hương Liên, độc giả được dẫn lối tới xứ Đoài mây trắng với vẻ đẹp êm đềm, cổ kính; làm quen với những người nông dân mộc mạc, chất phác; thưởng thức những cái Tết cổ truyền từ thuở còn thiếu thốn với tục “đụng lợn”, gói bánh chưng và chậm chậm tham dự vào những phiên chợ Tết quê rực rỡ sắc màu…
Tết giờ đây đã đủ đầy, nhưng nỗi niềm rưng rưng nhớ những kỉ niệm xưa dường như vẫn sống dậy trong lòng tác giả mỗi dịp xuân về. Quên sao được hình ảnh “đôi dép đã mòn vẹt cả đế” và tiếng cười vui trẻ thơ khi được mua đôi dép đượm mùi nhựa mới, niềm hân hoan khi được là ủi thẳng thớm bộ quần áo cũ bằng “chiếc bàn là Con Gà dùng than thần thánh”, nhớ mùa Tết “chỉ nghe tiếng lợn kêu lúc trời chưa rạng đã bồn chồn”…
Mỗi bài viết là một nét chấm phá tạo nên bức tranh về làng Thạch xứ Đoài đang rộn ràng không khí Tết. Từ cánh đồng xa xa, các cô các bà vừa lom khom cấy, vừa rôm rả câu chuyện sắm Tết; đến khu chợ làng với những gian lều lúp xúp: góc này là hàng trầu cau, góc kia là khu hàng xén với gương, lược, kim, chỉ, bút, vở… Ở góc kia là gian lều treo đầy áo quần rực rỡ; bên này là hàng quà bánh, bên kia bày bán chuối, bưởi vàng ươm. Và đặc biệt là một góc không kém phần quan trọng làm nên không khí Tết là góc bán tranh Đông Hồ đầy sắc màu, hình ảnh sống động.
Lại gần hơn, ta sẽ thấy thấp thoáng trong bức tranh làng quê ấy “sắc tím sắc trắng của hoa đồng nội đẹp mơ hồ trong làn mưa huyền ảo” dọc bờ đê. Nổi bật lên là màu đỏ rực của những bông gạo trổ cuối xuân. Góc kia là cái giếng cổ to tướng tuổi đời hàng trăm năm, góc này là con ngõ nhỏ với hàng xoan đào trải xuống đất “tấm thảm hoa tim tím”; là “ngôi nhà có mái ngói rêu phong”, là góc “sân vườn rợp mát bóng giàn bầu giàn mướp trĩu trịt nõn nà”.
Bằng tình yêu da diết của người con sinh ra, lớn lên và gắn bó với làng, Thái Hương Liên khiến độc giả muốn một lần được được đến thăm vùng đất ấy, thưởng lãm vẻ đẹp trầm lắng dấu tích thời gian, thưởng thức những món ăn đặc sản của quê hương, thấm đượm mùi đất đai đồng ruộng và đắm mình trong cõi yên bình của làng quê.
Đọc “Nhớ ơi là Tết”, người từng trải sẽ bồi hồi nhung nhớ một thời đã xa, trẻ em thì lại thấy như đang được nghe những câu chuyện cổ tích mà bà và mẹ rủ rỉ hằng đêm.