Những cơn mưa đầu mùa đã rơi, nhành phượng vĩ khoác lên mình màu áo mới… báo hiệu một mùa hè nữa lại về. Nhắc đến mùa hè, ắt hẳn ai trong chúng ta cũng có nhiều kỷ niệm. Đó có thể là một mùa hè với ngày chia tay thời áo trắng của tuổi học trò, là quyển lưu bút chuyền tay nhau trong giờ học cuối, là những ca khúc mùa chia ly vang lên một trưa, là những buổi thả diều, bắt dế quên cả thời gian cùng lũ bạn, là những chuyến đi xa trải nghiệm cùng gia đình, là phần việc ý nghĩa trong hoạt động tình nguyện ở những vùng miền khó khăn… Tất cả, tạo thành một miền ký ức mùa hè không thể nào quên trong chúng ta phải không các bạn? Nhưng với tôi, mùa hè đơn giản lắm, đó chính là những phút giây tuổi thơ khi tôi còn sống ở quê.
Ký ức mùa hè trong tôi xoay quanh đám trẻ trong làng và ông bà nội. Đã trôi qua nhiều năm kể từ khi tôi chuyển lên thành phố cùng ba mẹ. Giờ đây tôi đã học lớp chín, đã có nhiều sự thay đổi lớn, cuộc sống ngày càng phát triển. Bây giờ mùa hè của tôi là những lớp học thêm, những lớp năng khiếu. Tôi còn quen dần với Facebook, Google, với những thiết bị công nghệ hiện đại, tôi luôn muốn quay trở về mùa hè năm bảy tuổi, dù biết rằng con người ta phải thích nghi với môi trường sống nhưng tôi có cảm giác rằng, tôi không còn có cảm giác những ngày hè thực sự để thư giãn, để trải nghiệm với những gì bên ngoài lớp học, để hòa mình với thiên nhiên… Nó càng làm tôi nhớ đến những ngày tháng tươi đẹp ấy.
Tôi và đám bạn thời ấy luôn mong ngóng hè về bởi sau những ngày tháng học tập vất vả sẽ được nghỉ những ba tháng, chúng tôi tha hồ rong chơi, và có rất nhiều dự định để thực hiện. Chúng tôi chơi những trò mà tất cả những đứa trẻ đều ham muốn. Nào là bắn bi,thả diều, đánh quay, trốn tìm..., thích nhất là được tha hồ ngụp lặn bì bõm trong dòng nước mát lạnh trĩu nặng phù sa của dòng sông quê cùng bạn bè.
Tôi vốn là đứa thích khám phá, tôi biết phân biệt hang cua với hang rắn, tôi còn học làm vườn cùng ông bà nội, tôi được ông dạy cách phòng chống đuối nước… Gian bếp sau nhà với luống rau, đống rơm, dăm cành củi đong đầy kỷ niệm với ông bà tôi. Bếp của bà đỏ lửa từ lúc trời chưa sáng. Đó là lúc bà thức dậy thổi cơm cho cả nhà chuẩn bị ra đồng. Đó cũng là lúc ông bà ngồi bên bếp lửa hồng, uống chung ly trà buổi sáng thấm đượm tình quê.
Những ngày hè, tôi thích quanh quẩn bên bà nơi góc bếp. Bà có tài kể chuyện thật cuốn hút: Cô Tấm bước ra từ quả thị giúp bà lão làm việc nhà, Lý Thông làm chuyện ác nên cuối cùng bị quả báo... những câu chuyện thuở nào đã giúp tôi hiểu được thế nào là biết yêu thương, biết chia sẻ trong cuộc sống.
Tuy giờ tôi đã chuyển lên thành phố, xa bà nhưng tôi vẫn không quên mùi cá kho tiêu, rau bí xào của những buổi trưa hè vì mải mê chơi đùa về muộn, nhanh chân chạy xuống bếp xem có gì ăn hay không. Trong lòng nỗi nhớ mùa hè, tôi nhớ mùi vị quen thuộc của những loại rau đồng luôn da diết, gợi lại biết bao món ăn dân dã quen thuộc. Quên làm sao được canh rau muống nấu muỗm chua dịu, canh chua nấu thịt ngọt thanh…
Hồi còn ở quê, mỗi độ hè về, tôi cùng bạn bè của mình cứ ra đồng một chút là có vô số loại rau cho những bữa cơm đạm bạc của gia đình. Rau không những là thức ăn bổ sung chất dinh dưỡng hằng ngày mà còn có công dụng như những vị thuốc. Nhớ lúc ấy, tôi hay bị bệnh khi trái gió trở trời, thế là bà nấu những món ăn kèm với những loại rau mọc quanh vườn nhà. Thật lạ! Sau khi ăn xong, tưởng chừng như bệnh tật bay đi đâu hết và tôi có thể tiếp tục tung tăng chạy nhảy. Tất cả những gì tích lũy được qua những mùa hè ở bên bà là những kỹ năng sống cần thiết cho tôi.
Năm tháng trôi qua, nhưng ký ức về mùa hè khi xưa luôn lắng đọng lại trong tôi mỗi khi nghe
tiếng ve râm ran. Thế là mùa hè đã đến, mùa của bao ước mong, hi vọng, khát khao trong mỗi chúng ta. Hè cứ thế đến và đi, qua mỗi người, hè mang một dáng hình khác nhau, bao mơ ước khác nhau của hàng triệu con tim đang rực cháy. Khát khao lớn nhất của tôi trong hè này có lẽ chính là được về quê, về với những kỉ niệm tuổi thơ đong đầy, sống lại một thời kí ức mãi không thể nào quên!